Đất trời có mùa xuân, con người có tuổi xuân. Mùa xuân của đất trời đầy hoa thơm sắc thắm, tuổi xuân của con người đầy sức sống tình yêu. Mùa xuân đi còn trở lại, tuổi xuân đi rồi là qua mãi mãi... Ta đón xuân mỗi năm với những cảm xúc mới, xuân mỗi lần trở lại cũng mới tinh khôi.
Đất trời có vạn mùa xuân, con người vẫn luôn ca ngợi và chờ đón mùa xuân
Mùa xuân mở đầu cho một năm. Tuổi xuân mở đầu cho một đời người. Tất cả đều là biểu tượng của cái đẹp, của khởi đầu thăng hoa. Mùa xuân mang đến cho con người niềm vui và hạnh phúc. Tuổi xuân đưa con người vào bước trưởng thành của tình yêu và sự nghiệp.
Sự khởi đầu nào cũng rất quan trọng và người ta tin đó là nền tảng của tương lai. Khi đứng trước cửa ngõ tương lai ấy, người ta hồn nhiên như hoa như bướm, mơ mộng như gió như mây; người ta nghĩ dưới chân mình là núi đá uy nghi, trong hồn mình là suối nguồn biển cả, trước mắt mình là mặt trời rực rỡ. Rồi thời gian đi tới, con người cũng đi tới theo vòng quay nhân thế. Mùa xuân lặn đi trong đất trời để rồi một năm sau trở lại với chiếc áo choàng hoa sặc sỡ và ấm áp.
Tuổi xuân cũng lụn đi trong đời người nhưng không bao giờ trở lại. Mặc cho luyến lưu tiếc nuối, tuổi xuân lạnh lùng đi qua mang theo sự tàn phá của thời gian, con người chỉ biết tìm lại tuổi xuân trong ký ức và hoài niệm.
Những ai sống trong tuổi xuân hãy sống hết mình với cái đẹp của nó, và từ cái đẹp đó ta giữ mãi cái đẹp cho đời mình, để khi đến tuổi già ta vẫn còn được chút hồn xuân, đó là hạnh phúc viên mãn của đời người. Đi giữa mùa xuân, ta tận hưởng tất cả hương hoa nắng ấm, đó là tinh túy của một năm. Bằng tình yêu trọn vẹn và lòng rung cảm dạt dào, ta nguyện giữ mãi vẻ đẹp của mùa xuân suốt một năm dài để dù xuân có đi qua, tâm hồn xuân vẫn sáng trong lấp lánh giữa cõi trần gian diễm tuyệt.
Đất trời có vạn mùa xuân, con người vẫn luôn ca ngợi và chờ đón mùa xuân. Đời người chỉ có một lần xuân, hãy làm cho thời gian bất lực trước cái đẹp tâm hồn vĩnh cửu và vô giá của con người…
Trịnh Bửu Hoài