Thơ - Rưng Rưng Phật Đản

Thơ - Rưng Rưng Phật Đản

1. Niềm vui Phật đản rưng rưng
Em ơi! Nắng mới, lá rừng hóa xanh
Đạo đơm sắc áo thị thành
Con trăng cánh mỏng long lanh vườn chùa
Em ơi! Phật đến từ xưa
Sen vàng bảy bước, nụ vừa mãn khai
Con sâu, chú bướm ngủ vùi
Thò tay vỡ kén, nói cười tung tăng
Xôn xao giọt nước sông Hằng
Cổ thành Xá Vệ nói năng dịu dàng
Em ơi! Lệnh mẫu cao sang
Vin sala – nở dung nhan tuyệt trần

2. Em ơi! Khổ đế bao lần
Dòng sông sinh tử tần ngần đứng xem
Sương vui rỏ lệ bên thềm
Lá vui phe phẩy tình đêm, tình ngày
Con chim lạ hót đồi mây
Thang âm vi diệu lay bay nghìn trùng
Em ơi! Phật đản rưng rưng
Chiếc thuyền mật độ thủy chung bến bờ
Qua sông trăng viết bài thơ
Sạch không cát bụi còn ngờ chiêm bao
Con tim chợt lặng ba đào
Ngu ngơ khối óc non cao sụt sùi
Khe sâu đá nói, hoa cười
Hạt sim, hạt móc tươi vui bộn bàng
Lau bồng, cỏ rối lang thang
Cõi đìu hiu, cõi gió ngàn lênh đênh

3. Phật từ sa mạc hóa xanh
Tin yêu hạt cải bỗng thành Tu di
Em ơi! Mộng ước còn đi
Bèo rong thi thiết, hữu vi buồn phiền
Em ơi! Xuôi ngược đảo điên
Đốt đau hỏa ngục sáu miền tương lai
Cây vừa tỉnh mộng liêu trai
Nứt từ kẽ lá, vươn vai mấy lần
Có ai phủi nhẹ phù vân
Có ai bóng nhỏ gót chân bụi hồng
Lắt lay cỏ rạ bên đồng
Lửa trời thiêu đốt, sắc không nhọc nhằn

4. Em ơi! Từ nỗi vi trần
Loay hoay diện mục chẳng gần, chẳng xa
Phật từ đất mẹ bước ra
Cảo thơm vô lượng, châu sa rạng ngời
Ai nghe “không lặng” ba đời
Ai nghe nhựa sống mọc chồi, đơm bông
Rưng rưng nghiệp mệnh hai dòng
Ngôn từ rơi vỡ, phiêu bồng về đâu
Mắt xanh, mở cửa thiên thâu
Khúc hòa ca, nối nhịp cầu yêu thương
Rơi đọng kinh, rơi đọng hương
Trang nghiêm lừng lững, chân thường hóa thơ!

Minh Đức- Triều Tâm ảnh

Nguồn : Giacngo.vn