Một bà lão Trung Hoa giúp đỡ một nhà sư hơn hai mươi năm, bà dựng cho nhà sư một căn lều và nuôi ông ăn uống đầy đủ trong lúc ông Thiền định.
Cuối cùng bà muốn biết nhà sư đã tiến bộ như thế nào trong suốt thời gian qua. Muốn biết rõ ràng, bà lão nhờ đến một cô gái giàu dục vọng, bà bảo cô gái, hãy đến ông ta rồi bất ngờ hỏi ông “Làm gì?”
Cô gái đến viếng nhà sư và vuốt ve một cách rất tự nhiên rồi hỏi nhà sư đối xử với mình như thế nào?
Nhà sư đáp một cách thơ mộng “Khô mộc ỷ hàn nham, tam xuân vô noãn khí.”
Cô gái trở về, kể lại tất cả những gì mà nhà sư đã nói.
Bà lão giận dữ than “Nghĩ ta đã nuôi dưỡng hắn hơn hai chục năm trời, đành rằng hắn không thèm chú ý đến sự đòi hỏi của cô, hắn không có ý định cắt nghĩa những điều kiện của cô, hắn không cần đáp ứng sự đam mê; nhưng ít nhất hắn cũng phải tỏ ra có chút ít từ tâm chứ!”
Lập tức bà lão đến đốt rụi căn lều của nhà sư.
(Trích 101 câu chuyện thiền - câu chuyện thứ sáu)